"Chúng ta vẫn thường vun vén cho tâm hồn con trẻ bằng cách, hát cho nó nghe những bài hát trẻ con xưa lãng mạn, hương rừng thơm đồi vắng, nước suối trong thầm thì, cọ xòe ô che nắng, râm mát đường em đi.
Chúng ta vẫn thường vun vén cho tâm hồn con trẻ bằng cách vẽ cho nó những bức tranh, có khoảng trời xanh ngút ngàn tầm mắt, có những cánh diều tuổi thơ no gió trên đồng.
****
Còn gì hơn, khi ký ức tuổi thơ của con cái chúng ta, sẽ không phải là tiếng còi xe ngập ngụa, những khối bê tông trơ lỳ vô cảm, những khuôn mặt lạnh lùng hối hả bon chen.
Còn gì hơn, khi ký ức tuổi thơ của con cái chúng ta, sẽ không là những sáng mai bố mẹ vội vàng luồn lách giữa hàng trăm, hàng ngàn bố mẹ khác, để kịp giờ cho con lên lớp. Sẽ không có tiếng quát tháo chen nhau của những con người đã lớn, mà thi thoảng chúng ta biết rằng, họ vẫn phải tự lấy mình làm những tấm gương…
****
Tôi muốn sau này khi lớn lên, con tôi sẽ có ký ức về những góc phố nhỏ bình yên, nó sẽ nhớ đến từng viên đá cuội ngộ nghĩnh mà nó vẫn thường chơi trốn tìm cùng chúng bạn, hay chỉ đơn giản là leo trèo đùa nghịch.
Tôi muốn sau này lớn lên, con tôi sẽ có những ký ức về cô lao công, về chú bảo vệ, bằng những sự trân trọng, bằng những lòng biết ơn đáng quý nhất, những người đã miệt mài tạo ra những giá trị ký ức cho nó.
Tôi muốn sau này con tôi lớn lên, nó sẽ không còn phải bỡ ngỡ trước những giá trị văn minh của cuộc sống, nó sẽ xếp hàng như bản năng, biết nói lời cám ơn như bản năng, biết cúi chào và nhoẻn miệng cười như thói quen thân thuộc.
Tôi muốn sau này lớn lên, con tôi sẽ biết làm thơ, biết chơi nhạc, và biết yêu thương. Những bài thơ, bản nhạc và những tình yêu xuất phát từ ký ức cỏ cây hoa lá, lòng người.
****
Và tôi biết, ở đây, Ecopark, con tôi đang may mắn có được điều đó. Ký ức tuổi thơ của nó là Ecopark, và ngược lại…"
Chia sẻ của anh Hùng Anh - cư dân Ecopark